Được cả nhân gian, chả tốn gì
Chưa từng ân hận, dẫu đôi khi
Trách trời, trách một còn vô lý
Trách mình, trách vạn cũng bởi vì …
Thôi đành nhắm mắt cho yên vị
Tai che ngăn điều tiếng thị phi
Rồi đến một ngày tim đổi ý
E rằng, cùng đéo để làm chi …

 Phiên bản bài thơ này trên FB hẳn nhiên là không có chữ đéo. Haha, không phải vì giữ thể diện, mà sợ thái độ gay gắt với người đọc quá người ta lại chẳng hiểu vì sao. Thực ra tức cảnh mà làm thế thôi chứ không đủ quan tâm để bức xúc. Người trong cuộc đủ lớn để quyết định phải làm gì.

Kommentare

Beliebte Posts aus diesem Blog

Ngồi ở Sài Gòn một buổi chiều đầy nắng nóng rát mặt, nhớ về một con hẻm ở Neustadt

Oscar 2020