" My dear Oxford"

Có từng đọc một ít truyện của Dương Thụy ( toàn là truyện ngắn và không nhớ tên mấy) và thấy thích thú vừa vừa. Khác với những người bạn cũng thời trong hội bút Hương đầu mùa của báo HHT, những người mà các nhân vật hay tình tiết trong truyện của họ đều xoay quanh cuộc sống của những thanh niên đang sống ở Việt Nam, bối cảnh và tình tiết trong các tác phẩm của Dương Thụy đa phần là ở nước ngoài. Lợi thế được đi nhiều nơi, tham dự vào nhiều khóa học ở các nước và tiếp xúc với nhiều nền văn hóa khác nhau làm giàu cho vốn sống của Dương Thụy và qua đó cũng giúp chị trang bị cho nhân vật của mình nhiều đặc tính và cách sống, có thể nói, "rất Tây".

Nếu bạn gõ 2 từ tên của chị rồi sử dụng công cụ tìm kiếm, thể nào cũng tìm ra được rải rác các tác phẩm của chị trên Internet. Một điểm chung mà người đọc có thể thấy trong những truyện ngắn đó là hàm lượng thông tin nhiều khi còn cao hơn cả ở những bài báo. Dương Thụy có óc quan sát và khả năng ghi chép rất tốt, lại từng trải qua cuộc sống tự lập ở nơi xa gia đình nên những điều chị viết có sức thuyết phục. Điều này là rất hiếm hoi ở những người viết trẻ. Hiếm là ở chỗ mảng đề tài "cuộc sống của những người trẻ Việt Nam ở nước ngoài" hầu như chả thấy ai khai thác. Người biết viết văn thì lại chẳng có kinh nghiệm gì về cuộc sống đó, còn những người đang trải qua lại chẳng có năng khiếu, hứng thú hay thời gian để đưa nó vào truyện. Dương Thụy kết hợp đượcc cả 2 điều trên nên văn của chị được sinh viên, đặc biệt là du học sinh thích thú theo dõi.

"Oxford thương yêu" là truyện dài đầu tiên của Dương Thụy. Bối cảnh lần này, như tên truyện đã nói, là ở trường đại học cổ kính và lâu đời nhất nước Anh. Cả câu truyện nói về cuộc sống, việc học tập và tình yêu của một cô gái trẻ trong khoảng thời gian 1 năm cô học tại Oxford. Những khó khăn thử thách, những nỗi mừng vui, những niềm thất vọng về công danh, về tình yêu của cô gái được khắc họa khá sinh động và lôi cuốn. Những tiểu tiết tuy nhỏ nhặt nhưng tinh tế khiến người đọc, đặc biệt là các bạn gái đã từng học tập ở nước ngoài cảm thấy khá tâm đắc. Ai cũng nhìn thấy mình trong đó tuy rằng có người nhiều người ít.

Tuy vậy

Dương Thụy hơi tham lam và ôm đồm, thậm chí có vẻ hơi khoe khoang khi phô bày những hiểu biết của mình về cuộc sống ở "ngoài Việt Nam". Nó làm người đọc mệt khi nghe cô kể lể .
Nhân vật chính, Kim, theo cảm giác cá nhân tớ thì hơi "phức tạp" một cách không cần thiết. Dương Thụy để nhân vật của mình trải qua các cung bậc cảm xúc hoàn toàn khác nhau, thậm chí trái ngược trong một khoảng thời gian quá nhanh làm tình tiết đôi chỗ trở nên thiếu tính lo-gíc. Kim tự hỏi, tự trả lời rồi lại tự hỏi mình trong bất kỳ tính huống nào, rồi tự mình phạm sai lầm, hối hận, phạm tiếp sai lầm..
Ở những đoạn miêu tả mâu thuẫn và dằn vặt của Kim trước kỳ thi, hoặc những khi cô gặp gỡ anh chàng người yêu... tớ có cảm giác cô không phải là một người ổn định về mặt tâm thần. Khóc và cười, vui và giận đều không hợp lý.
Một chi tiết nhỏ khác ( thực ra có khi do mình hay soi mói ) khiến tớ không thấy thú vị đó là việc Dương Thụy "Việt hóa" anh chàng Bồ Đào Nha kia. Dĩ nhiên người đọc ngầm hiểu là họ nói với nhau bằng tiếng Anh, và tiếng Anh của họ rất tốt, và rằng họ yêu nhau thì thậm chí không nói cũng còn hiểu được nữa là blah blah..., tuy nhiên đặt vào miệng một anh Tây những câu như " Trước kia anh có thèm "ân huệ" gì đâu mà cũng đổ mồ hôi sôi nước mắt vì em ..." hoặc "Bình thường thấy sáng sủa lắm, hào quang túa ra tùm lum..." thì không có tính thuyết phục.

Đọc truyện mình có cảm giác Dương Thụy viết cứ vội vội sao đó, mọi thứ dồn dập đến rồi lại dồn dập đi mà chẳng đọng lại được mấy.

Nhưng dù sao thì cũng đáng để đọc. Của hiếm mà lại.


Link down load :here
De-code to read :here

Kommentare

Beliebte Posts aus diesem Blog

Ngồi ở Sài Gòn một buổi chiều đầy nắng nóng rát mặt, nhớ về một con hẻm ở Neustadt

Oscar 2020