Những khi thời tiết không quá tệ hại thì mình lúc nào cũng mong mỏi đến sáng thứ 7 để được đi chợ đồ cũ bờ sông. Chợ trời, có nghĩa là họp tơ hơ ở một bãi đất rộng không có mái che, chính vì thế mà phụ thuộc khá nhiều vào thời tiết. Hai tháng trước bờ sông ngập nước vì tuyết tan nên chợ nghỉ không họp, báo hại mình một hôm tung tăng rõ sớm đi ra, đến lúc từ trên thành cầu nhìn xuống chỉ thấy nước ngập và chả có ma nào, nhắn tin cho bạn và bảo “ ich bin der eizige da”, bạn cứ cười và nhắc mãi, bảo mình ham hố lúc nào cũng chỉ thích mua, mua, mua. Lúc còn ở VN, mỗi khi ông anh bảo “ cái này chỉ có ra Chợ Giời kiếm mới có” mình nghĩ ngay đến cái khu phố Huế rẽ vào, đầu kia là Nguyễn Công Trứ với đa phần là đồ điện tử nhập qua đường biển, xe máy cũ, băng đĩa nhạc lậu và đặc biệt là nơi tẩu tán đồ ăn cắp. Cái tên chợ Hòa Bình không ai nhớ, người ta gọi nó là Chợ Giời (Trời) vì hàng quán toàn lộ thiên bán ngay ở đường đi lối lại. Chợ ...