Ngồi ở Sài Gòn một buổi chiều đầy nắng nóng rát mặt, nhớ về một con hẻm ở Neustadt

Kunsthofpassage Dresden 

 Bất chợt mở Zalando Lounge Deutschland ra, thấy có quảng cáo của Mexx chụp một chàng trai đang hôn tay một cô gái, sau họ là một khoảng sân vắng không người. Thấy nhớ lại không khí của những con hẻm nhỏ bên Neustadt, vào một buổi chớm chiều mùa hè nào đó, sau giấc trưa để nắng bớt gắt - lại chưa đến giấc chiều muộn khi mọi người đã hết giờ làm khiến mọi thứ trở nên đông đúc. Mình sẽ chỉ đi một mình như thường lệ, thơ thẩn hết đứng lại ngồi, có thể cầm một que kem trên tay, và cứ ngắm nhìn hết ngôi nhà này đến ngôi nhà khác, chi tiết nọ đến chi tiết kia. Nếu có cửa hàng lưu niệm nào mở cửa, chắc hẳn mình sẽ rẽ vào. Mua gì không? khả năng cao là không, nhưng mân mê từng món đồ và trải qua hàng giờ đồng hồ trong cửa hàng thì chắc có. 

Những năm gần đây, các giấc mơ về Dresden với mình đã không còn thường xuyên như trước. Cuộc sống chỉ có thể ngày một bận hơn, và ký ức theo thời gian sẽ dần phai mờ - đến mức chỉ còn là dáng hình chứ không còn là chi tiết. Những cái tên đường, tên phố sẽ trở nên xa lạ, món ăn hay cảnh vật trở thành mới mẻ như chưa từng được biết, và câu chuyện về con người sẽ chỉ còn là những mẩu rạc không đi theo một trình tự nào cả. Nhưng bất chấp đã được giấu kín như thế nào, bao phủ bởi bao lớp giấy bọc của thời gian ra sao, hay thậm chí rời rạc, vụn vặt không còn ra hình hài đi nữa thì chỉ cần một buổi chiều như buổi chiều hôm nay, mọi thứ lại được khơi lên nóng hổi, tươi mới như chưa hề có một cuộc chia ly. 

Covid làm thay đổi cách thế giới đang vận hành, những cuộc hẹn với Dresden, với Deutschland theo đó cũng bị trì hoãn. Nhưng mình hi vọng, và tin, rằng trì hoãn chỉ là để ngày gặp lại thật đẹp, thật vui, thật đầm ấm.   

Kommentare

Beliebte Posts aus diesem Blog

Oscar 2020