Home alone

Ở nhà một mình

Một buổi sáng chủ nhật mùa đông năm 2001 ( sau năm 91 đúng 10 năm), khi em tỉnh dậy thì bố mẹ đã đi vắng cả. Chỉ có con mèo ngồi chơi với quả bóng, miệng hát nghêu ngao„ quả bóng tròn tròn là quả bóng xinh xinh...“, nó mải hát đến độ cũng chẳng thèm chạy đến dụi cái đầu xinh xinh vào chân em như mọi bận

Em đặt chân xuống giường, bước tới bên của sổ , phóng tầm mắt ra bên ngoài.
Buổi sáng chủ nhật vào mùa đông quang cảnh thật là đặc biệt

Bầu trời của tháng 11 mang một màu xám nhạt. Không một bóng mây, không một tiếng chim, chỉ có gió và gió. Em tì cằm bên ô kính nhỏ, nghe tiếng gió vi vút ở bên ngoài. Gió thổi tung những cọng lá nhỏ, khiến chúng lăn lăn trên mặt đường những quãng dài, cho tới khi gặp một viên gạnh vỡ, hay vướng vào vỉa hè mời chịu dừng lại. Gió thổi mạnh làm những tấm biển quảng cáo đung đưa dữ dội. Gió làm dây điện rung lên bần bật. Gió làm những quần áo người ta phơi bay phần phật như những lá cờ đuôi nheo, những lá cờ đuôi nheo nhiều hình thù và mầu sắc. Đôi khi em tự hỏi, tại sao người ta lại có thể có một cái quần màu xanh nõn chuối được nhỉ ??? Cờ đuôi nheo thì được, nhưng quần thì không nên, các anh các chị công nhận không ! Chẳng đẹp, lại khó kết hợp với áo bên trên. Nếu quần xanh nõn chuối thì áo nên có màu ốc bươu. Ốc chuối ngon nhỉ, công nhận ngon.

Em đang mải mê thả hồn theo những là cờ đuôi nheo mang mùi tía tô và mắm tôm, bất chợt giật mình vì con mèo tự nhiên im bặt. Các anh chị vẫn còn nhớ là nó hát từ khi em dậy đúng không, hát đi hát lại „ quả bóng tròn tròn“, mình đang nghe tự nhiên im luôn, không báo trước, cũng không xuống giọng, bảo sao không làm mình giật mình cơ chứ.
Em quay sang xem nó làm gì, nó nhìn em bằng con mắt xanh lét, trông thật tội nghiệp. Chắc tại hát nhiều quá đói, kiểu như Mỹ Tâm làm liveshow ý, sụt mấy cân là truyện thường, đằng này con mèo nhỏ hơn Mỹ Tâm nhiều lần, sụt mấy cân thì còn gì là người – à quên – là mèo nữa. Em bước về phía bàn ăn, tìm xem mẹ có phần em cái gì ăn sáng không để em cho nó một ít. Lồng bàn được mở ra một cách hồi hộp. Tim em đập mạnh, tay run run.
Bên dưới lồng bàn chẳng có gì ăn được, chỉ có một mảu giấy nhỏ được gấp cẩn thận. Em mở ra đọc:

Hạt mận:Bố mẹ đi Hải Phòng ăn đầy tháng con chú Tuấn, tại vợ chú vừa nhớ ra em bé đã được 1 tháng chứ không phải 3 tuần rưỡi và nếu làm đầy tháng em bé vào chủ nhật thì sẽ tiện cho mọi người hơn nên sáng sớm nay chú mới gọi điện báo. Bố mẹ đi chuyến tàu sớm nên không gọi con dậy, con ở nhà ngoan nhé, tự đi chợ cho ngày hôm nay, tối bố mẹ về sẽ có quà cho con.
Thơm con yêu !Bố mẹ.TB: không được tắm cho mèo như lần bố mẹ đi nghỉ mát đâu đấy, con này đắt chứ không rẻ như con Tom đâu, với cả đi đâu thì nhớ khóa máy bơm không lại như lần trước, đến khổ...
Em đặt mẩu giấy xuống, đậy lồng bàn lại, nhìn con mèo thương cảm. Hôm nay lại là một ngày đáng nhớ của nó đây. 1
5 phút là đủ để em đánh răng, rửa mặt, nhốt con mèo vào ngăn kéo, kiểm tra máy bơm 2 lần và khóa cửa dắt xe đạp ra khỏi nhà.
Chủ nhật đường khá vắng vẻ nên em tự cho phép mình thử kiểu đi xe đạp bằng 1 tay, tay còn lại giơ lên đầu giữ cái nón của mẹ. Anh chị đừng nhăn mặt, em biết không nên mặc quần bò áo len và đội nón bài thơ, nhưng cái mũ len em tìm mãi chẳng biết đâu, em mượn tạm nón mẹ em vậy.

Em cứ đi
Đi mãi
Bằng một tay
Sau nửa tiếng em đến chợ Đồng Xuân.

Bình thường mẹ em hay đi chợ Tôn Đức Thắng, nhưng hôm nay em muốn đi chợ Đồng Xuân cho vui. Chợ to và đẹp quá các anh các chị ạ, như một tòa lâu đài dưới đấy biển, những người đi mua hàng là những con cá đủ màu sắc, còn các bà bán hàng thì đích thị là những người đánh cá. Cao, to, giọng nói đanh thép và thái độ dứt khoát kiểu nhà binh.
Em rẽ vào hàng bán thịt. Một miếng thịt mông rất đẹp của một con lơn trung niên nằm ngay ngắn trên phản. Em lấy tay phải cầm nó lên Hai mắt nhìn chăm chú.
- Lấy miếng mông chị đi em ! Thực sự em không tính đến tình huống này. Tất cả những gì em cần chỉ là một miếng thịt thôi mà, nếu như vì vậy mà em phải mua cả một người đàn bà thì có lẽ em sẽ ăn chay xuốt quãng đời còn lại mất.
- „Chị ơi, em muốn mua một nửa chỗ này, chị cắt cho em một nửa được không chị ? „
- Ôi ăn ít thế thôi hả em, mông chị ngon thế này mà em còn chê à, từ sáng đến giờ 3 quả chị bán hết veo rồi đấy. Thôi được rồi, chị cắt em chỗ này nhé, đúng ngay phần nạc, nhất em nhé

Chị bán hàng vừa nói vừa làm, 5 phút sau em đi ra khỏi hàng thịt, vừa định rẽ qua hàng rau thì chợt trong không gian vang lên tiếng hát:


„...Không cần phải quên đâu Đàn ông cần phải nhớ Phải cố gắng nhớ không cho ta quên nghĩa tình .... Khi tình yêu mất đi còn tình nghĩa anh đây Đừng ngại, vì tình nghĩa mình chẳng phai...“

Giọng hát nhừa nhựa vang lên, trong một thoáng làm con tim em như ngừng đập vì...sợ hãi. Và buồn. Tại sao anh ta lại phải ra giữa đường mà khóc chứ ??? Bố anh ta đâu ? mẹ anh ta đâu ? có phải họ cũng đi Hải Phòng rồi không? Em tiến lại gần và hỏi:
- Anh ơi, bố anh đâu ?
Một bàn tay đen đúa vương lên, vươn lên...túm vào cái túi đựng thịt của em ! Một giọng nói vang lên, không còn nhừa nhựa như lúc nãy mà đanh thép lạ lùng:
- Có tiền không, cho đây mấy nghìn
Em thì không để ý đến điều đấy, vẫn cố làm cho ra nhẽ:
- Bố anh đâu, mẹ anh đâu mà anh lại phải ngồi giữa chợ đeo kính đen khóc người yêu vậy anh ?
- Cho thì cho, không thì ngược, hỏi nhiều thế !

Rõ là anh ý không muốn trả lời, có thể đang buồn vì người yêu bỏ đi theo người khác. Công nhận buồn. Em rút 1000 ra, đưa anh và thân tình nói:
- Anh mua tem đi, rồi viết thư cho người yêu, xin lỗi là xong.
Em đứng thẳng dậy, bước đi . Vòng tròn quanh em dãn ra, mọi nguời không ai nói tiếng nào, đều nhìn em chăm chú. Em: lưng thẳng, tóc dài tung bay trong gió. Anh: đeo kính đen, nằm dưới đất, tay cầm 1000 đồng. Không ai nói với ai. Vì cảnh quá đẹp, cả 2 người diễn viên chính và nhiều người diễn viên phụ đều diễn đạt, người này làm nổi bật người kia. 10 điểm.
Em đạp xe về nhà, trên giỏ là miếng thịt và một mớ rau muống cuộng đỏ rất ngon.
Một tay em đi xe, tay kia em giữ nón.

Phố mùa đông đẹp lạ.

Kommentare

Beliebte Posts aus diesem Blog

Ngồi ở Sài Gòn một buổi chiều đầy nắng nóng rát mặt, nhớ về một con hẻm ở Neustadt

Oscar 2020