Posts

Đất rừng phương Nam 6/10 điểm

Bild
Khen: - Nhạc của anh Đức Trí quá xuất sắc, góp phần cực lớn vào việc tạo cảm xúc cho người xem - Bối cảnh có sự đầu tư hoành tráng, quy mô - nhất là ở một bộ phim có nhiều đại cảnh đông nhân vật, đông phương tiện ... - Diễn xuất của Băng Di, Tuấn Trần, Tiến Luật tự nhiên và ra được nhân vật - Sản phẩm chứng tỏ sự nghiêm túc và kỹ tính của những người làm phim (cái này không mâu thuẫn với điểm chê bên dưới, vì người ta hoàn toàn có thể làm gì đó sai một cách rất nghiêm chỉnh ^^) Chê: - Bối cảnh to và hoành tráng nhưng quả thật xa lạ so với một phương Nam mà mình biết (không nhiều). Sự cầu kỳ ở từng khung hình dẫn tới cảm giác màu mè, tô vẽ, ảo như trong game ý - Mỗi khúc slo-mo đều nổi da gà vì sến: cảnh Út Lục Lâm cõng An chẳng hạn, chả hiểu sao mưa rơi tha thiết chéo màn hình, một thanh niên một thiếu niên cõng nhau chạy mà cứ như ngôn tình ... - Sợ người xem không nắm được dụng ý của người làm phim nên nhiều đoạn diễn nôm hết ra bằng hình ảnh và lời thoại: khúc mẹ của bé Xinh hiện về

The Whale - khi con cá voi nặng tựa một cọng lông vũ

Bild
Lâu lắm mới xem một phim khiến mình khóc oà như tối qua. Ngoài việc mau nước mắt do tuổi tác, diễn xuất của Brendan Fraser phải nói là xuất thần, rất nhiều trường đoạn sự đau khổ của nhân vật qua ánh mắt và giọng nói của Brendan trở nên đặc quánh làm người xem như thể cầm nắm được luôn ấy.  Phim kể về tuần cuối đời của một người đàn ông béo phì. Cái chết đến từ từ, chậm nhưng chắc, là một sự thật mà nhân vật chính không tìm cách chối bỏ. Ông ấy vẫn tiếp tục dạy lớp viết văn qua mạng, tiếp tục ăn như nuối chửng những chiếc bánh pizza, tiếp tục lẩm nhẩm một mình một mỗi đêm trước khi đi ngủ. Phim đến đây có những lát cắt nhớ lại để người xem được nhìn vào phần đời trước đó của ông: một thầy giáo từ bỏ vợ con khi con gái mới được 8 tuổi để theo đuổi cuộc tình với một người đàn ông khác, người mà sau đó vài năm đã tự tử. Chính cái chết của người bạn đời đẩy nhân vật chính vào cơn triền miên của những bữa ăn fast food vô tận, để đến hiện tại ông phải nặng đến vài trăm kg. Hệ quả của số cân

Morgenidyll - Cảnh điền viên lúc bình minh hay là câu chuyện về những bông hoa mang mặt người

Bild
Tất cả bắt đầu bằng một bức tranh đời thường vẽ cảnh một thiếu nữ tưới cây bên cửa sổ mà mình tình cờ nhìn thấy. Trong khung hình, cô gái chống đầu gối trái lên ghế làm điểm tựa, mắt nhìn cái cây như thể đó là một em bé đang cần người mẹ chăm sóc. Có một con mèo chăm chú để ý từng biểu cảm trên nét mặt cô, bên dưới - chỗ cái bàn máy khâu – có một con mèo khác đang nhìn thẳng về phía người hoạ sĩ. Màu vàng sáng chủ đạo phủ lên không gian một vẻ tươi mới và hân hoan, như thể người xem có thể thấy được cả sự rộn ràng đang ngời lên bên dưới vẻ yên bình đời thường kia. Cảnh điền viên lúc bình minh - 1893 Mình tò mò tìm kiếm thêm thông tin về ai là tác giả của bức tranh này, và từ đó một thế giới thần tiên mở ra. Phần tiếp theo của bài viết này được dịch từ link này Có nhiều câu chuyện nhất định phải được kể bằng những lời thầm thì. Ví dụ như truyện cổ tích về vương quốc hoa bí mật bên bờ sông, nơi sâu róm nhảy múa trên những bông hoa táo, và những nàng tiên bay bằng cánh bướm chẳng hạn. Đó
Bild
Bangkok 2022 Thủ đô Thái Lan là cả một rừng bê tông, nhiệt độ ngoài trời ngay cả trong bóng râm cũng phải trên 40 độ, nhưng bước vào bất cứ chỗ nào trong nhà hoặc phương tiện giao thông công cộng cũng gặp cái lạnh buốt nhức cả đầu. Mình từng đọc ở đâu đó câu chuyện về bí quyết thành công của Singapore là do ông Lý Quang Diệu quyết định phủ cả đất nước bằng máy lạnh, bởi ông tin rằng, ở một đất nước nhiệt đới nơi cả ngày nhiệt độ - độ ẩm lúc nào cũng như trong nồi hơi, thì khí hậu lạnh dù chỉ là nhân tạo cũng giúp người ta làm việc thoải mái hơn, từ đó nâng cao năng suất. Có lẽ ở Bangkok người ta cũng tin như vậy chăng!!!  Đi len lỏi trong các ngõ nhỏ của Bangkok, ngoài cái vị ẩm ẩm trong không khí giống Sài Gòn ra, ta có thể bắt được những dấu hiệu của sự phát triển vượt nước mình rất xa. Các cửa tiệm dù to hay nhỏ cũng tạo nên cảm giác rất triệt để, rất tới cùng. Phong cách Châu Âu ra Châu Âu, truyền thống dân tộc ra truyền thống dân tộc. Mình nghĩ đó là bằng chứng của sự chuyên nghiệ

Freitag

Bild
Freitag là một nhãn hiệu túi xách (hoặc các sản phẩm phục vụ cho việc đựng như là ví, cặp ...) của Thuỵ Sĩ. Nét đặc sắc của Freitag nằm ở chỗ nguyên liệu chính để sản xuất được lấy từ vật liệu làm tấm bạt phủ cho những chiếc xe tải cỡ lớn, hàng ngày như con thoi mang hàng hoá đến khắp mọi nơi trên thế giới. Hai anh em Daniel và Markus Freitag Lần đầu tiên mình biết đến Freitag là lúc còn đi học ở Đức. Một bạn hẹn hò với mình đeo chiếc messenger của Freitag có nhiều nếp gãy. Mình không chú ý nhiều, do lúc đó mình chỉ thích mỗi đồ làm bằng da thật. Hai điểm khiến mình vẫn nhớ đến chiếc túi đó là cái tên - Freitag nghĩa là thứ Sáu trong tiếng Đức - và cái túi có một hoạ tiết lạ lùng, không theo một trật tự nào cả. Những năm đầu 2000, hơn trăm Euro cho một chiếc cặp sinh viên không phải là một khoản tiền nhỏ. Với số tiền như vậy, người ta có thể mua một chiếc cặp da mới của Fossil, hoặc Hugo Boss (nếu thích tên tuổi), còn không thì biết bao thương hiệu thanh niên khác rất đa dạng về phong
Bild
Ngôi chùa làng xứ Bắc Ngôi chùa nhỏ nâu sồng, nép mình trong những tiếng chuông thu không mênh mông khi chiều xuống. Tiếng chuông như ngàn năm trước vẫn thế, ngân nga hoài ngoài bãi trong đê. Chùa làng, sân lát gạch bát, ven các lối đi rêu phong dấu giày. Vào chùa mới biết sân chùa lắm rêu. Bụi ngâu thơm khi chiều tối, chĩnh tương ven thềm hè. Hoa ngọc lan nhà chùa thơm trong không gian vắng, thanh và sạch. Sân trước, hoa đại trắng ngà rụng êm ru trên nền gạch đỏ. Bữa cơm nhà chùa trên chiếc mâm gỗ tróc sơn, miếng su hào luộc xanh trong như ngọc thạch. Nước luộc trong ngần sóng sánh trong chiếc bát chiết yêu men thô. Ngày mưa giá, ngoài kia đường xa hun hút mưa phùn, bóng người co ro áo tơi nón lá chợ đường xa bên sông. Bên kia sông, muôn đời vẫn là thế giới khác. Làng khác, tiếng nói khác mặc dù cùng uống nước, cùng đi thuyền trên cùng một dòng sông… Ngày rằm mồng một, các bà áo dài nâu, chuỗi hạt đeo cổ, nụ ngọc xanh hay hột vàng ta nhỏ trịnh trọng nơi tai, miệng đỏ thắm quết trầu, g

I need someone who needs me

Bild
Thứ Tư, ngày 23/03/2011. Khi em gặp anh, em không nghĩ rằng giữa chúng ta sẽ có một cái gì đó lớn hơn là một lần gặp mặt, một cái one-night-stand như nhiều cái khác mà em đã có. Em vẫn còn nhớ như in hôm đó là ngày 15 tháng 7, và anh mặc một cái quần soóc bò và áo phông màu đen, còn em cũng quần soóc đen nhưng áo phông xám nhạt. Chúng ta gặp nhau ở một tiệm ăn nhỏ, bắt đầu làm quen với nhau một cách bình thường và lành mạnh. Nói chuyện, ăn, uống, những hành động bất ngờ một cách có ý thức, những cái cười nhẹ đúng lúc, kể cả sự bối rối tưởng như vô tình mà đầy tính toán. Em không định bẫy anh, chỉ là cố tỏ ra mình "được". Em duy mỹ và thích kể cả khi không bao giờ gặp lại nhau thì anh vẫn có một ấn tượng tích cực nào đó về em. Mình đi ra bờ sông. Nói chuyện, lần này nhiều hơn, kỹ hơn, có chủ đích hơn. Anh kể anh vừa ở đâu, làm gì, em kể em quen với ai, yêu bao nhiêu lần. Anh cười em tình trường dày dặn, em thán phục anh thành tích hơn người. Đến lúc về anh dắt xe đạp, em đi bê